Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

???

Thế là T đã lấy vợ rồi. Tôi nên buồn hay nên vui? Dù sao thì tôi cũng mong cho T như thế từ lâu mà. Tôi nên chúc phúc cho hắn.

Ngày mai bắt đầu một ngày mới đến. Không khí xuân ở nơi này thật ấm áp mà lòng mình cảm giác nó man mác buồn như cuối thu.

Tối nay tôi lại k thể nào kiểm soát được cu con, tôi đã bực và đánh nó, đánh nát 2 cái roi mà nó không chịu nói "con chừa rồi, con không đi đánh điện tử nữa mẹ ạ" thay vào đó nó lại bặm môi chịu trận đến lúc cái roi cuối te tua ra. Đúng là cái roi dởm, vì tôi đã lấy cái tay tre bát độ, nó còn non mà :p. Mình đánh nó nó đâu có khóc, mà chỉ có mình khóc thôi. Tôi lao ra ngoài trời, đi tìm một cái roi khác( Tôi đã lên chỗ thờ mẫu, ngồi đó khóc xưng cả mắt, tủi thân cho mình. Không biết là thế nào mà tôi luôn gặp rủi như thế, hết chuyện nọ đến chuyện kia, cuộc đời không có được một chút bình yên kể từ khi còn bé, cứ tưởng rằng mình đang hạnh phúc t hì nước mắt lại rơi, không có lấy một niềm vui nào an ủi...). Lúc quay trở về có lẽ mệt vì khóc nên chân tôi bước liêu xiêu, cố kiếm lấy một cái roi, và tôi đã tìm được 1 cành dâu, tôi mang về nhưng rồi tôi lại vứt ngoài cửa. Tôi cảm thấy cuộc sống thật trống trải và cô đơn. Có mỗi một đứa con, mình đã sống và vì nó mà sống, thương nó thật nhiều vì nó có những thiệt thòi của 1 thằng bé không có cha... Nhưng rồi vì điện tử mà nó có thể không nghe lời mẹ, nghĩ ra cách để nói dối, nghĩ ra cách để mà chống đối lại việc mẹ nói vì việc học sa xút... Mình hy vọng gì nữa đây?

Tôi càng hy vọng bao nhiêu vào cuộc sống, vào ngày mai thì ngày mai lại càng đến với tôi phũ phàng và lại trở thành quá khứ tiếp theo hay sao? Tôi thấy hận quá, mà hận cái gì bây giờ? Hận ai?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét